“Đừng lớn tiếng như vậy, người khác nghe được không hay.”
Trần Giác cười nói: “Không sợ người ta nghe thấy, hơn nữa nhà mình nói chuyện riêng, bọn họ nghe lén sao dám ý kiến.”
“Được rồi được rồi, anh có lý nhất, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”
“Đây rồi.”
Buổi chiều mợ phải xuống ruộng, cậu cũng phải đến công xã làm việc, Trương Huệ ngủ trưa với con gái một lát, hai giờ chiều đã không còn ai ở nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây