“Khi nào về?”
“Chờ hái xong trà xuân, chắc phải đến tháng năm mới về.”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Biết thế này, không bằng em làm giáo viên ở trường, mỗi ngày còn được gặp nhau.”
Trương Huệ cười khẽ, hôn lên khóe môi anh, Trương Kiến Lâm vội vàng che mắt, khoa trương kêu to: “Mắt anh mù rồi, không thấy gì cả.”
Giang Minh Ngạn cười mắng một câu, vung tay lên, vài giọt nước bắn lên mặt anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây