Lúc Trương Huệ trở về, trời đã tối mịt, vừa ra khỏi núi đã thấy mẹ cô bế Hàm Hàm đứng đợi ở ngã tư.
“Thật là, thấy trời sắp tối mà không biết đường về sớm hơn.” Trần Lệ Phương không nhịn được mà mắng con gái một câu.
Trương Huệ cười hì hì nói: “Con gặp được đồ tốt.”
Trần Lệ Phương liếc nhìn cái giỏ sau lưng: “Nhặt được gà rừng à.”
“Không chỉ có thế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây