Trương Văn Lượng từ cửa nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn của Tô Niệm Chi, mặc dù cô hơi gầy yếu, nhưng mà khuôn mặt kia quả thực rất dễ khiến người ta động lòng.
Anh ta thâm tình gọi một tiếng: “Chi Chi.”
Tô Niệm Chi vội vàng xua tay: “Anh đừng có gọi tôi như vậy, tôi sợ mình sẽ nôn mất.”
Trương Văn Lượng thu lại sự quan tâm giả tạo của mình cùng với một đống lời buồn nôn định nói, nuốt vào họng: “Cô có khỏe không? Tôi...”
“Tôi thấy anh không khỏe là tôi vui rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây