“Cháu gái, đúng là chú có thông tin nhưng hôm nay chú còn có việc, hai ngày sau cháu đến bưu cục ở thị trấn, chú đưa cháu đi mua.”
Nói rồi đưa năm mươi đồng qua: “Cầm lấy đi, cháu đã cứu chú, số tiền này là xứng đáng.”
Tô Niệm Chi lắc lắc đầu: “Cháu đã lấy tem rồi, lại còn hỏi được tin tức, tiền cháu không lấy đâu.”
Đám đông tức đỏ mắt chỉ ước gì mình là Tô Niệm Chi, cô gái này là con nhà ai mà lại ngốc thế này.
Phan Khánh Sinh chỉ có thể rút hai tờ ra: “Cầm lấy đi, không thì lần sau chú không dẫn cháu đi tìm ngọc nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây