Tô Niệm Chi nhìn dáng vẻ của anh ta, không nhịn được liếc mắt một cái, trong lòng thầm mắng chửi.
Đồ ngu ngốc, đồ đần độn.
“Em họ, em đừng sợ, tên lưu manh này không dám làm gì em đâu.”
Lục Ngang nghiến răng nghiến lợi, ngoài cười nhưng trong không cười nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Tô Niệm Chi.
“Tiểu sư muội, chẳng lẽ em không muốn tiến lên nói chuyện rõ ràng với nhị sư huynh sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây