Hứa Thịnh Kiệt nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ nhưng đột nhiên phát hiện bên cạnh có động tĩnh. Chăn đệm bị kéo sột soạt, không lâu sau một bàn tay bò lên eo anh, còn sờ lên trên!
Nắm chặt lấy bàn tay “Làm loạn” kia, trong bóng tối Hứa Thịnh Kiệt cong môi, nhìn người phụ nữ có chút hoảng hốt: “Làm gì vậy? Nếu thật sự không muốn ngủ...”
“Muốn ngủ!” Giọng Lương Bảo Trân đột nhiên lớn lên, lại sợ đánh thức người nhà lập tức hạ thấp giọng: “Hôm nay em mệt lắm, buồn ngủ không chịu nổi, anh cũng mau ngủ đi.”
Nói xong giật phắt tay Hứa Thịnh Kiệt ra, trùm chăn lên đầu chỉ để lộ một mái tóc đen bên ngoài, trông như đã ngủ say.
Hứa Thịnh Kiệt xoa xoa trán, tay phải lơ lửng trên góc chăn. Vừa định vén chăn lên thì lại thu tay lại chuyển sang vuốt ve mái tóc đen mượt của Lương Bảo Trân, hơi bất lực nói: “Được, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm về nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây