Lương Bảo Trân nhìn theo hướng mắt Trương Dung, vừa vặn thấy Trần Ngọc Liên ngồi trên ghế mây, mặc một chiếc quần vải đích xác-lan bó sát.
“Chồng Trần Ngọc Liên mất sớm, trước kia, một mình cô ấy nuôi hai đứa con gái, cuộc sống rất khó khăn.” Trương Dung thở dài, không nói thêm gì nữa.
Lương Bảo Trân thầm nghi hoặc, nhìn quần áo trên người Trần Ngọc Liên hẳn là không rẻ, dáng vẻ ăn mặc cũng không giống như người đầu bù tóc rối, sống những ngày tháng cơ cực... Vừa định hỏi thì thấy một ông lão đi đến giữa sân.
“Đến rồi, ông già họ Ngụy đến rồi.” Trương Dung khẽ chạm vào cánh tay cô.
Ngụy Cẩm Vinh, là quản lý của cả viện gia thuộc, năm mươi bảy tuổi, trước kia là nhân viên ngồi bàn của ủy ban đường phố, sáu năm trước đã nhường chức cho con trai mình, tránh cho con trai phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, bản thân ông ta thì sống những ngày tháng nuôi chim, ngắm dế, tiện thể giúp ủy ban đường phố truyền đạt tinh thần chỉ đạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây