“Thế anh muốn thế nào?” Lương Bảo Trân ánh mắt lém lỉnh, tuy đã hai mươi tám nhưng đôi mắt đẹp như tranh vẽ vẫn toát lên vẻ tinh nghịch như thuở đôi mươi.
Nhất là khi cô nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Hứa Thịnh Kiệt, mang theo vài phần đắc ý khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Hứa Thịnh Kiệt nào chịu thua, ghé sát tai vợ thì thầm, hai người gần gũi đến mức Lương Bảo Trân cảm giác như có chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tai. Hơn nữa, lời anh nói có phải hơi quá đáng rồi không!
“Anh đúng là già mà không đứng đắn!”
“Em bảo anh già?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây