“Không cần đâu.” Lương Bảo Trân bật cười, người này trước đây khi tội ác của Trần Dũng bị phơi bày còn muốn mượn thế lực nhà mẹ vợ để bảo toàn tính mạng cho anh ta, bây giờ lại diễn trò chuộc tội gì chứ?
Trước đây khi biết được hành vi xấu xa của em trai Trần Tư Minh, anh ta cũng bao che. Nói dễ nghe là bảo vệ người nhà, nói khó nghe chính là tiếp tay cho kẻ ác.
“Anh không dám đi tìm Thịnh Kiệt, là sợ anh ấy nghe những lời này xong sẽ đánh người?” Nghĩ đến những gì nhà họ Trần đã làm, trong lòng Lương Bảo Trân cảm thấy khó chịu. Bây giờ lại giả vờ đạo mạo, thật sự gặp chuyện cũng chỉ biết bao che: “Người nhà các người đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi là được rồi, những thứ khác thì không cần đâu. Còn căn tứ hợp viện đó, các người thích mua hay không thì tùy, chúng tôi không cần anh phải nhường nhịn.”
“Cô hiểu lầm rồi, đồng chí Lương!” Trần Tư Hiền vội vàng thanh minh cho bản thân: “Tôi lo đồng chí Hứa hoàn toàn không muốn nghe tôi nói, cho nên mới tìm đến cô. Tôi thật lòng muốn chuộc tội, hoặc là nhà cô có khó khăn gì, yêu cầu gì cứ nói với tôi. Chỉ cần tôi làm được, không, cho dù không làm được tôi cũng nguyện ý đi làm.”
“Thôi đi, tôi đã nói rồi, anh không xuất hiện chính là tốt cho nhà chúng tôi, nhà chúng tôi không chào đón người họ Trần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây