San San ngủ một giấc dậy thấy mình lẻ loi trơ trọi trong phòng, bên cạnh không có ba mẹ. Cô bé ngơ ngác bò dậy ngồi, ngẩn người mấy giây sau liền bật khóc nức nở.
Sao mình lại bị bỏ một mình trong phòng thế này!
Tay ôm chặt cái chăn hoa nhí yêu quý, khuôn mặt nhỏ của San San khóc đến đỏ bừng, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây, tí tách tí tách rơi xuống đất làm ướt cả nền đá.
Cửa phòng bố mẹ mở ra, Lương Bảo Trân nhìn thấy đứa con gái nhỏ đáng thương đứng ngoài cửa, khóc đến đau lòng.
“Mẹ ơi!” San San nhào tới ôm chặt lấy chân mẹ, nức nở nói: “Con... con... sao lại ở một mình trong phòng vậy ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây