“Nghi ngờ giám đốc Trần?” Ngô Bỉnh Niên không hề tỏ ra ngạc nhiên hay chế giễu Hứa Thịnh Kiệt, chỉ thản nhiên nói: “Giám đốc Trần là người có năng lực, cháu nghi ngờ ông ấy phải có bằng chứng. Hơn nữa chuyện này đã qua nhiều năm rồi, rất khó lật lại.”
Nghe câu nói đó của ông, Lương Bảo Trân thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ phó giám đốc Ngô đang ám chỉ là để hai người tự đi tìm chứng cứ?
Ý của ông ấy chẳng phải là nói hung thủ năm xưa chính là Trần Dũng sao?
Trong lòng Thịnh Kiệt mừng rơn, có vẻ như Ngô Bỉnh Niên thật sự biết chuyện gì đó: “Phó giám đốc Ngô, năm đó bác có đi ngang qua chỗ bố mẹ cháu gặp nạn, bác thật sự không nhìn thấy hay nghe thấy gì sao?”
“Giám đốc Trần là người có chức có quyền, làm sao tôi dám nhìn thấy hay nghe thấy gì.” Ngô Bỉnh Niên lại bưng chén trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy trà mới năm nay tươi ngon ngọt hậu, chỉ vào chén trà nói với Hứa Thịnh Kiệt: “Muốn trà ngon thì phải pha nhiều nước, cũng giống như con người vậy. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, cứ như vậy dần dần sẽ có người không chịu được mà đứng ra nói đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây