Lương Bảo Trân nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm trong lời nói của Trương Dung: “Sau khi nhà máy dệt bông vải đổi giám đốc rồi ông ấy vẫn đến tận nhà à? Là giám đốc Trần Dũng hiện tại sao?”
“Đúng vậy, hình như là ba năm sau khi bố mẹ chồng cháu mất, nhà máy dệt bông đổi giám đốc, ông giám đốc mới trông có vẻ hung dữ lắm không ngờ lại tốt bụng như vậy. Tuy nhiên ông ấy không vào nhà, chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lúc, đúng lúc ấy tôi gặp ông ấy. Ông ấy còn hỏi tôi nhà họ Hứa sống thế nào, khi đó Thịnh Kiệt đã đi lính rồi, trong nhà chỉ còn bà cụ với hai đứa nhỏ.”
“Rồi ông ấy có nói gì nữa không bác?”
“Không có gì, chỉ nghe nói nhà họ Hứa bây giờ sống cũng tạm ổn, rồi ông ấy cười rồi đi.” Trương Dung không khỏi cảm thán: “Nhà máy dệt bông này quả thật rất có tình nghĩa, giám đốc đổi rồi mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, còn đích thân đến tận nơi một chuyến, thật tốt.”
Điều này đúng là rất phù hợp với tính cách của Trần Dũng, Lương Bảo Trân biết rõ con người ông ta, trong lòng có chút lo lắng chắc phải về xem sao. Phải tận mắt nhìn thấy nhà họ Hứa hoàn toàn chấp nhận kết quả này thì ông ta mới yên tâm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây