“Bác Lưu, có phải bác biết chuyện gì không?”
Lưu Thắng Cường lắc đầu: “Bác không biết, chỉ là bác thấy với bản tính của bố cậu, không thể nào lại ngã xuống sông vào ban đêm được. Nếu nói là bác say rượu ngã xuống sông thì còn có khả năng, hồi trẻ bác cũng hay làm chuyện dại dột chứ bố mẹ cậu là người cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện như vậy được!”
“Vậy năm đó bố mẹ cháu có đắc tội với ai trong nhà máy không ạ?”
“Chắc là không đâu, họ đều là người tốt, có chăng là bác đây tính tình nóng nảy mới dễ đắc tội với người khác chứ họ thì không đâu.” Lưu Thắng Cường ném tàn thuốc xuống đất, nhớ đến người bạn cũ Hứa Minh Viễn, trong lòng không khỏi xót xa: “Hồi đó trong xưởng chỉ có bác với Trần Dũng là nóng tính nhất, hai người cũng không ưa gì nhau, đánh nhau mấy lần rồi. Bố cậu còn khuyên nhủ bác bảo đừng có cứng đầu cứng cổ, cứ làm việc cho tốt. Sau này kiểu gì cũng thành người gạo cội trong xưởng, sống cuộc sống an nhàn, vậy mà... ông ấy lại ra đi...”
Hứa Thịnh Kiệt nén lại nỗi chua xót trong lòng, tiếp tục hỏi: “Bác còn đánh nhau với cả giám đốc nữa ạ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây