Lương Bảo Trân bưng đĩa hoa quả vào nhà, thấy bà nội khó chịu liền bước tới vỗ lưng cho bà, Hứa Minh Hà tuy không rõ chuyện năm xưa lắm nhưng chắc chắn là đứng về phía mẹ mình nên cũng vội vàng chạy lại chăm sóc bà.
Chu Vân năm nay đã bảy mươi tuổi, không nên tức giận, người bị gãy xương thì không thể di chuyển được.
“Thôi, hai người về đi, nhà chúng tôi đang có nhiều chuyện không tiếp đãi nổi đâu.” Thấy bà nội và dì cả đều không muốn giữ hai người này ở lại, Lương Bảo Trân bèn thẳng thừng ra lệnh đuổi khách.
Phùng Quyên nãy giờ nhịn mãi, hai vợ chồng mặt dày mày dạn nói bao nhiêu lời ngon lời ngọt vậy mà giờ đây lại bị một đứa cháu dâu đuổi khéo, bà ta không giữ được thể diện bèn cao giọng: “Cháu dâu, mẹ còn chưa lên tiếng, ai cho cháu lên mặt dạy đời!”
Lương Bảo Trân cảm thấy thím ba này vẫn như sáu năm trước, chỉ dựa vào thâm niên mà bắt nạt người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây