Phùng Quyên liền phụ họa theo, bà ta còn tỏ vẻ thân thiết hơn, bước hai bước đến bên cạnh Chu Vân vịn lấy cánh tay mẹ chồng. “Mẹ, lần này con và Hứa Minh Lương đến đây là để mừng sinh nhật mẹ. Chuyện trước kia chúng ta đừng nhắc đến nữa, sau này hãy sống cho tốt. Dù sao cũng là người một nhà, máu mủ ruột thịt không thể nào chối bỏ được. Không phải người thân thì chẳng lẽ là kẻ thù sao?”
“Tiểu Quyên nói đúng.” Hứa Minh Lương ăn năn hối lỗi trước mặt mẹ ruột, sau đó lại nói một tràng những lời hiếu thuận. “Mẹ, mẹ nhất định phải cho chúng con một cơ hội để chúng con được hiếu thuận với mẹ. Mẹ xem, đây là sữa bột, trái cây hộp, bánh pía, tất cả đều được mua riêng cho mẹ. Nhà chúng con tuy không giàu có nhưng hiếu thuận với mẹ thì không thể tiết kiệm.”
Hứa Minh Lương đặt túi đồ lên bàn. Gã keo kiệt này hiếm khi hào phóng như vậy. Lương Bảo Trân nhìn đống đồ trên bàn với vẻ nghi hoặc.
Hứa Minh Lương lại nhìn sang Hứa Minh Hà đang ngồi cạnh Chu Vân.
“Là chị cả phải không?” Hứa Minh Lương tỏ vẻ trìu mến như thể đã nhiều năm không gặp chị gái và rất nhớ chị. “Em suýt nữa không nhận ra, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp nhau rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây