Tại sao lại là chân bàn? Bởi vì cô bé không với tới chỗ khác.
Lau rất hăng hái còn cắn chặt răng, một hàng răng nhỏ cắn chặt, Lương Bảo Trân thấy con gái như vậy thật không thể tin nổi. Nếu có thể trao giải cô nhất định phải trao cho con gái giải thưởng người lao động gương mẫu.
Nhưng San San vừa lau được một lúc thì bị bố bế cả người cả khăn đi, tay Hứa Thịnh Kiệt vẫn còn bẩn, chỉ kẹp vào nách con gái bế cô nhóc ngốc nghếch này đi. San San đột nhiên được bế lên trời còn hơi ngạc nhiên, hai chân ngắn ngủn đạp vào không trung một cách vô lực, sau đó thì tận hưởng.
“Bố ơi, con muốn bay cao hơn một chút…”
“Đẹp mặt lắm.” Hứa Thịnh Kiệt đặt con gái xuống trước cửa hoa không có nhiều đồ đạc: “Đi chơi đi, bên trong nhiều đồ cẩn thận đập đầu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây