“Anh Ngô Nhị, có người nói có thể sẽ lại bắt đầu truy quét đầu cơ tích trữ.”
“Đúng vậy, có lời đồn như vậy.” Ngô Nhị uống một ngụm rượu, cảm thấy cay xè: “Nhưng cũng không sao, tháng nào chẳng có mấy lời đồn như vậy, mọi người đều làm đến mức này rồi sợ gì chứ! Chẳng lẽ còn có thể bắt cả tôi sao?”
San San ăn thức ăn từng miếng nhỏ, nhỏ giọng nói với mẹ: “Mẹ ơi, trên mặt chú Ngô nhiều gai quá, đáng sợ quá.”
Lương Bảo Trân vội dùng thức ăn chặn miệng con: “Không được nói bậy.”
San San biết rồi, không được nói về gai của chú Ngô. Cô bé tiếp tục ngoan ngoãn ăn thức ăn, yên lặng, không phát ra tiếng động gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây