Lương Bảo Trân và San San đều là lần đầu tiên đi tàu hỏa, khi tàu hỏa màu xanh lá cây từ từ tăng tốc khởi hành, San San cũng bắt chước kêu “U u u“. Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần xa, cô bé kéo kéo tay áo mẹ: “Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa, nhà ga không thấy đâu nữa rồi.”
“Đúng rồi, không thấy nữa rồi.” Lương Bảo Trân rót một cốc nhỏ nước nóng đậy nắp cho San San uống: “Tuần sau chúng ta lại có thể nhìn thấy nhà ga rồi.”
Trên tàu đông đúc và hỗn tạp nhưng bên giường nằm thì tốt hơn nhiều, họ mua cơm trên tàu, ăn tối xong lại trò chuyện với những người cùng toa.
Người chị kia đi thăm người thân, chồng chị ấy phục vụ trong quân đội gần Quảng Châu. Nghe nói Hứa Thịnh Kiệt là quân nhân đã giải ngũ đương nhiên chị ấy thân thiết với Lương Bảo Trân hơn một chút, dù sao chồng của mọi người đều từng là lính.
Còn người đàn ông trên giường trên của Hứa Thịnh Kiệt là nhân viên thu mua của Nhà sách Tân Hoa Bắc Kinh, lần này đến Quảng Châu để tham gia Hội chợ giao lưu sách toàn quốc. Nghe nói Lương Bảo Trân là sinh viên đại học, không khỏi nhìn cô với ánh mắt khác, còn cùng cô thảo luận về sách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây