“Ha ha ha.” Trong bóng tối, Hứa Thịnh Nhã gật đầu, nói quá đúng. “Em cũng không ngủ được.”
“Nhưng đợi em bước vào phòng thi thì sẽ ổn thôi, nhìn mọi người đều giống nhau. Bất kể là ai, nam hay nữ, cao thấp béo gầy, xuất thân nghèo hèn hay giàu có, trong phòng thi đều chỉ có một cây bút, mọi người đều ở trên một con đường, chỉ xem ai có thể chạy về phía trước.”
Giọng nói của Lương Bảo Trân trong trẻo dễ nghe, trong đêm tối đen như mực Hứa Thịnh Nhã chỉ cảm thấy chị dâu nói chuyện thật nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, những dây thần kinh căng thẳng của cô dần dần thả lỏng. Mí mắt bắt đầu nặng trĩu, chỉ thỉnh thoảng đáp lại một câu, ừ.
“Vậy nên em cứ thoải mái, viết thế nào thì viết, đừng có gánh nặng tư tưởng. Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, gia đình mãi mãi là hậu phương của em.” Lương Bảo Trân nghe thấy tiếng đáp lại ngái ngủ của em chồng thì biết cô ấy đã buồn ngủ, cô đưa tay qua nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cô ấy, từng cái một như đang dỗ dành San San vậy.
Hứa Thịnh Nhã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, ngủ bên cạnh chị dâu, trong mơ cô như nhìn thấy mẹ ruột của mình, người phụ nữ xinh đẹp trong bức ảnh đó - Ngô Hoa Thúy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây