Cô bé đang ngồi trên giường, học theo vẻ tự hào của bố ngẩng mặt lên, giọng nói ngọng nghịu: “Chuyện tìm bát!”
“Ha ha ha, con nói gì vậy?” Lương Bảo Trân bị vẻ tự tin của con gái chọc cười.
San San nói nhanh, lưỡi còn chưa kịp thẳng ra đã nói ra vì vậy không rõ ràng, phát âm cũng không chuẩn.
“Học của ai vậy? Đừng có thành tật nói ngọng.” Hứa Thịnh Kiệt véo mũi con gái, thấy mặt con bé nhăn lại rồi lại giãn ra.
Bị bố mẹ chế giễu San San có chút tức giận, quay đầu chơi trống lắc, chỉ để lại một cái lưng tròn tròn đối diện với họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây