“Anh, anh giúp em đưa Thư Bình đến bến xe buýt nhé.”
“Bảo Trân...” Má Từ Thư Bình ửng hồng.
“Ôi, em phải về xem con gái rồi, ra ngoài một chuyến mà em nhớ nó lắm.” Lương Bảo Trân đẩy Lương Bảo Quân và Từ Thư Bình đi về phía trước, còn mình thì kéo Hứa Thịnh Kiệt chạy thật nhanh.
Lương Bảo Quân mấy tháng không gặp Từ Thư Bình, chỉ thấy cô gái này lại càng xinh đẹp hơn. Mới về được bao lâu mà đã trắng trẻo hơn hẳn, xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đúng là khổ cho cô ấy, không trách bố mẹ cô ấy kiên quyết không đồng ý cho cô ấy lấy người trong thôn.
“Đi thôi.” Lương Bảo Quân liếc nhìn cô ấy: “Nhưng anh không biết bến xe buýt ở đâu, em dẫn đường cho anh nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây