Lương Bảo Trân khoanh chân ngồi trên giường, nhìn Hứa Thịnh Kiệt, từng chút một thuyết phục anh. Dù sao thì bây giờ, thậm chí là mười mấy năm sau công việc ổn định tại nhà máy quốc doanh vẫn là công việc được mọi người mong đợi và ngưỡng mộ nhất. Không ai nghĩ rằng bắt đầu từ những năm chín mươi, những nhà máy lớn vững chắc như cây cổ thụ này sẽ gặp phải khủng hoảng, phá sản đóng cửa, công nhân lần lượt nghỉ việc.
“Em biết anh chắc chắn vẫn thấy công việc ở nhà máy tốt nhưng em vẫn muốn chúng ta chuẩn bị nhiều vốn hơn, đợi em tốt nghiệp đại học cũng có thể kiếm tiền, sau này cuộc sống cũng sẽ không khó khăn.”
Không lâu nữa có thể từ từ làm ăn, sau này còn có thể mua bán nhà riêng. Lương Bảo Trân chủ yếu vẫn muốn mua nhà, bây giờ sáu người trong nhà ở quá chật chội.
Hứa Thịnh Kiệt nghiêm túc lắng nghe vợ nói, anh nghe ra được vợ rất muốn thuyết phục anh bán thẳng công việc. Bây giờ bán công việc có thể lấy được khoảng một nghìn đồng, là một con số rất lớn nhưng không ai bán công việc vì công việc là bát cơm sắt, là bảo đảm cả đời, cho nhiều tiền thế nào cũng không muốn bán.
“Em nói có lý.” Gần đây Hứa Thịnh Kiệt cũng nhận ra một số thay đổi, những người quen biết làm chợ đen trước đây rõ ràng đã hành động lớn hơn, rất nhiều người chuẩn bị vào miền Nam làm ăn lớn. Anh có thói quen đọc báo, luôn cảm thấy trong những lần lãnh tụ phát biểu, có một số thay đổi sắp đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây