“Xem bố đang làm gì kìa?”
San San cũng không biết có hiểu hay không, dù sao thì lúc này cô bé không khóc chỉ bất động nhìn bố, hoặc có thể nói là nhìn chiếc xe đẩy bằng gỗ, đôi mắt to tròn chứa đầy sự nghi hoặc.
“Được rồi, Tiểu Nhã, lấy ga trải giường và chăn của San San ra đây.”
Hứa Thịnh Nhã đã chuẩn bị xong từ lâu, ôm chăn mềm của cháu gái nhỏ đứng chờ ở một bên, trải lên một cách ngay ngắn. Một tấm ga trải giường hoa nhỏ lót bên dưới, lại gấp chăn mềm hoa nhỏ đặt ở góc, trông ấm áp và đẹp mắt.
“Oa, đây là xe đẩy của San San, xem nào, có phải chăn của San San không?” Lương Bảo Trân bế con đến trước xe đẩy, chỉ vào chiếc chăn hoa nhỏ trên đó tương tác với con.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây