Dì Trương là người tốt nhưng để bà ta chấp nhận con trai mình cưới một người phụ nữ ly hôn nuôi hai đứa con, Lưu Niệm Hoa cảm thấy tình cảm của mình và dì Trương cũng sẽ bị hủy hoại.
“Cùng chí hướng?” Chu Khánh Đảng đứng thẳng người, nhìn Lưu Niệm Hoa từ từ nói: “Năm đó tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức đã trải qua quá nhiều chuyện, cả đời khổ cực đều nếm trải hết rồi. Sau này vất vả lắm mới được quay về thành phố, gia đình đã dốc sạch tiền mua việc cho tôi, còn nợ nần bên ngoài. Tôi xa nhà mấy năm, thấy thành phố thay đổi quá nhiều, chỗ nào cũng khác với lúc tôi đi. Trước mặt bố mẹ tôi không thể nói nhưng đêm khuya tĩnh lặng, tôi luôn cảm thấy về đây như một kẻ xa lạ, mọi thứ vốn rất quen thuộc với tôi đều trở nên xa lạ.
Nhưng mà, chị Hoa, tôi thấy chị rồi. Chị mạnh mẽ hơn tôi, giỏi hơn tôi, dù khó khăn vất vả đến mấy cũng vượt qua được. Mỗi lần thấy chị bận rộn ở bếp, một mình làm nhiều việc như vậy, còn phải chăm sóc Tiểu Long Tiểu Hổ, tôi đều muốn giúp chị nhưng hình như chị lại không cần người giúp. Dù có nhiều việc đến mấy chị cũng đều làm xong từng việc một. Sau này tôi cũng giống như chị, từ từ hòa nhập vào cuộc sống hiện tại. Trong đại tạp viện, mọi người đều sống có trật tự, chỉ có hai chúng ta đang thích nghi với cuộc sống mới.
Lúc đó mỗi sáng trước khi ra ngoài, tôi thấy chị cười với tôi, chào một tiếng đã ăn chưa, cả ngày tôi đã thấy thỏa mãn rồi, làm việc cũng có sức hơn!
Đồng chí Lưu Niệm Hoa, tôi thấy chị chính là người cùng chí hướng nhất với tôi, là người tôi muốn kết hôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây