“Hứa Thịnh Kiệt…” Cô chơi mệt rồi, không quên nhắc nhở người này: “Cuối tháng có đại hội thể thao, anh có muốn luyện tập không? Nhớ vé xe đạp của em đấy!”
“Còn phải luyện à?” Hứa Thịnh Kiệt rất tự tin vào việc giành giải nhất.
“Anh cứ vênh váo đi, em mặc kệ, nếu không giành được giải thưởng thì anh nợ em một vé xe đạp.”
“Đây còn tính là nợ của anh sao?”
“Tất nhiên rồi, vốn dĩ anh có thể thắng nhưng vì quá kiêu ngạo tự mãn nên thua cuộc, chắc chắn phải nợ. Sau này San San lớn lên, xe đạp trong nhà còn không đủ để đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây