Tống Kiến Quốc cũng sĩ diện, không muốn bị người khác cười nhạo sau lưng.
“Hiểu rồi.” Tôn Khải ăn hết thịt, bẻ bánh bao chấm nước sốt, ăn đến no căng bụng nhướng mày với anh: “Anh muốn tôi tìm chú ba của tôi à?”
“Đúng vậy.” Tống Kiến Quốc chống tay phải lên bàn ăn, tay trái nắm thành nắm đấm đặt trên đùi: “Anh Khải, chuyện này tôi cũng không tìm được cách nào khác, chỉ có thể mặt dày đến cầu xin anh.”
“Ôi, tôi đã nói với anh rồi mà, tôi chỉ được cái tiếng thôi. Chú ba của tôi là người sắt đá, tôi làm sao nói được lời nào chứ.”
Tống Kiến Quốc hiểu ý anh ta, cầu người giúp đỡ thì làm sao không có biểu hiện gì, anh đưa tay ra dưới gầm bàn ra hiệu một số tiền. Lúc này bên ngoài đông người, tất nhiên không tiện lấy ra: “Chuyện này anh nhất định phải giúp tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây