“Khụ khụ.” Hứa Thịnh Kiệt nắm tay thành nắm đấm ho mạnh hai tiếng bên miệng, nhìn vào mắt vợ đầy vẻ “Đe dọa”, còn trông cũng được? Nghe chói tai quá.
“Anh đúng là hẹp hòi!” Lương Bảo Trân đưa tay véo vào eo Hứa Thịnh Kiệt, cười trêu anh: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh lại như vậy nhỉ.”
“Anh còn hẹp hòi? Thư tình đều đưa tận cửa rồi, anh còn nguyên vẹn trả lại cho em cũng không xé cũng không vứt đi, anh còn chưa đủ rộng lượng sao?”
“Được được được, anh không hẹp hòi, được chưa?”
“Khoan đã, em nói em vẫn chưa nhìn thấy bài thư tình này. Có nghĩa là nếu em nhìn thấy vào lúc đó, có lẽ em đã đồng ý với anh ta rồi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây