Nhìn quanh xem, nhà nào nhà nấy không phải cưới vợ ở thành phố? Chỉ có nhà ở tầng một và tầng ba là có hai nhà con trai xuống nông thôn, bây giờ cũng đã ly hôn trở về thành phố, ly hôn rồi là cắt đứt sạch sẽ, không nghe nói ai còn đón vợ con ở quê về.
Nếu là con trai thì đón về cũng được, đằng này lại là cháu gái.
“Mẹ, con đã hứa với Bảo Anh rồi, sẽ đón hai mẹ con họ về.” Tống Kiến Quốc mặt mày khó xử, anh biết thái độ của bố mẹ, hai người không ưa Bảo Anh nhưng bản thân anh... cũng không làm được chuyện nhẫn tâm như vậy.
“Con xem chỗ chúng ta ở thế nào? Đón thêm vợ con về, cơm cũng không đủ ăn.” Tần Ngọc Tú thấy con trai cứng đầu, dứt khoát nói thẳng: “Nếu con thật sự muốn đón họ về, tự con đi tìm chỗ ở đi.”
Tống Kiến Quốc thở dài, tính toán xem làm thế nào để giải quyết chuyện nhà cửa, tay chống trán bỗng nghĩ đến một người, một công nhân mà anh thường cố ý kết giao là cháu họ của phó xưởng trưởng nhà máy nước ngọt. Từ khi vô tình nghe nói người đó có quan hệ với phó xưởng trưởng, Tống Kiến Quốc thỉnh thoảng lại bắt chuyện với người đó, giúp đỡ làm việc, qua lại nhiều lần cũng quen biết nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây