“Tay anh khỏe như vậy, đừng có làm San San bị thương đấy.” Lương Bảo Trân vẫn có chút lo lắng.
Tuy nhiên Hứa Thịnh Kiệt tự biết rõ trong lòng, đây là đứa trẻ mới sinh được vài ngày, anh đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng con gái giảm bớt không biết bao nhiêu lực. Anh nhớ đến lời cằn nhằn của vợ và tiếng la hét thảm thiết của em trai, lo lắng sẽ làm con bị thương, luôn cảm thấy mình căn bản không dùng sức.
San San nhỏ bé nằm trong lòng ba có vẻ rất hưởng thụ, bú sữa xong bụng tròn vo được ba vỗ về từng cái một, không bao lâu đã ợ một cái sau đó lại nhắm mắt ngủ tiếp.
“Ngủ rồi.” Hứa Thịnh Kiệt nhìn con gái, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười, thấy con gái ngủ, anh ngẩng đầu nhìn vợ, vẻ mặt như muốn được khen: “Thế nào, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc chứ?”
Lương Bảo Trân cài cúc áo xong, nhìn Hứa Thịnh Kiệt mặt mày rạng rỡ, cũng khen anh một câu: “Làm tốt lắm, đồng chí Hứa Thịnh Kiệt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây