“Đúng đấy, lúc nào tôi cũng thấy thèm ăn.”
“Mẹ ơi, em bé nhà dì Bảo Trân ngủ mà vẫn thổi bong bóng kìa!” Chu Hổ ngây ngô nhìn Vân San đang nhắm mắt ngủ ngon lành, khóe miệng có chút bọt nước miếng, cậu bé chỉ vào miệng cô bé thích thú reo lên.
“Ha ha ha, cái thằng bé này!” Lưu Niệm Hoa bị con trai chọc cười. “Em bé đang ngủ đấy, con ngủ cũng chảy nước miếng đấy thôi!”
“Không có đâu ạ!” Chu Hổ kiên quyết phủ nhận. Sao mình có thể chảy nước miếng được? Cho dù có chảy thật thì mẹ cũng không được nói ra ngoài chứ, mất mặt lắm!
“Rồi rồi, không chảy nước miếng.” Lương Bảo Trân mỉm cười, đưa ngón tay út ra lau đi vệt nước miếng màu trắng ở khóe môi con gái. Nhìn con gái ngủ ngon lành, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây