“Tiểu Vĩ muốn tham gia à?”
“Vâng, nó đã tìm hiểu kỹ rồi, anh cũng thấy giờ nó không trốn học nữa, chỉ tranh thủ thời gian rảnh để chơi bóng bàn, mê say lắm. Hiếm khi thấy thằng bé có sở thích gì đó, em nghĩ cũng nên ủng hộ.”
Lương Bảo Trân chủ yếu là nhớ đến Hứa Thịnh Vĩ của sau này, không còn chút gì của sự kiêu hãnh, sôi nổi của tuổi trẻ. Trở nên chai lì và tầm thường, ngày ngày lặp đi lặp lại công việc nhàm chán, ánh mắt chất chứa đầy mệt mỏi với cuộc sống quả thực như biến thành một con người khác.
Nhưng bây giờ mỗi khi nhắc đến chuyện chơi bóng bàn, mắt nó lại sáng lên, như có ánh sáng lóe lên.
“Nó sợ anh không đồng ý, nên nhờ em nói trước, nó đảm bảo là tuyệt đối sẽ không trốn học.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây