“Muốn chơi à?”
“Vâng…” Nghe vậy, Lương Bảo Trân dường như đã đoán được, Hứa Thịnh Kiệt nhất định sẽ nghĩ cách cho cô, nếu không anh sẽ chẳng hỏi như vậy!
Quả nhiên người đàn ông bên cạnh cúi xuống bốc một nắm tuyết, hai tay xoay xoay vo tròn, chẳng mấy chốc đã nặn thành một quả cầu tuyết trắng muốt, tròn trịa hơn cả những quả cầu tuyết mà lũ trẻ con vừa nặn.
“Cầm chơi đi.” Hứa Thịnh Kiệt đặt quả cầu tuyết vào tay Lương Bảo Trân, tự coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lương Bảo Trân cầm quả cầu tuyết tròn vo mát lạnh trên tay, nhất thời không biết nói gì: “Chơi thế này á?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây