Bây giờ thời đại khác rồi, học hành tốt, nhà nào cũng hy vọng con cái có thể phấn đấu thi đỗ đại học.
“Cháu biết rồi bà nội.” Hứa Thịnh Vĩ nhăn mặt gãi đầu, nhìn bài toán là đầu óc choáng váng. Thật không trách cậu được, cậu cứ học hành là không nhịn được ngáp...
Lương Bảo Trân cũng hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, giảng lại bài cho cậu một lần rồi để cậu bé tự suy ngẫm, quay đầu lại xem Hứa Thịnh Kiệt lắp máy thu thanh.
Đôi bàn tay xương xương của người đàn ông rất linh hoạt, luồn lách giữa các linh kiện nhỏ tinh xảo, lắp đặt và điều chỉnh một cách thành thạo... Anh hơi cúi lưng, khuôn mặt dưới mái tóc có đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng tập trung nhìn vào chiếc máy thu thanh đã hoàn thành một nửa trên tay. Khi phát hiện có ánh mắt nồng nhiệt ở bên cạnh, anh ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của Lương Bảo Trân.
“Sắp xong chưa?” Lương Bảo Trân rất hứng thú đi tới, cô cảm thấy Hứa Thịnh Kiệt mày mò lắp máy thu thanh, không nói gì cũng đẹp trai, những ngón tay thon dài khẽ gạt khẽ gài như sắp hoàn thành rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây