Tôn Chí Cường bị mọi người trong đại tạp viện làm cho không còn cách nào, sáng sớm ngày hôm sau liền đến bách hóa đại lâu mua một bộ đồ Tôn Trung Sơn phối với quần dài đen. Người ta đều nói người đẹp vì lụa, lại đến tiệm cắt tóc cắt ngắn tóc, cạo râu, cả người trông tinh thần hơn hẳn.
“Cái này... cái này được không? Có phải hơi tiểu tư sản không?” Mặc đồ người nghiêm trang quá, anh ta còn hơi không quen.
“Anh Tôn, bộ dạng này quá tuyệt!” Ngụy Hải Sinh cũng đến bách hóa đại lâu mua ít kẹo trái cây vội vàng về phát cho mọi người để ăn mừng việc mình lên công nhân bậc bốn. Nhìn Tôn Chí Cường đột nhiên như đổi thành một người khác, mắt sáng lên: “Lần xem mắt này chắc chắn thành công, đến lúc đó bày hai bàn trong viện, để chúng tôi cũng triêm chút hỉ khí.”
“Ôi chao.” Tôn Chí Cường nở nụ cười ngại ngùng, gãi đầu có chút ngượng ngùng: “Mượn lời cát tường của anh, mượn lời cát tường của anh.”
Ăn trưa xong, mỗi nhà bận rộn với việc của mình, Hứa Thịnh Kiệt khiêng mấy tấm gỗ hoàng đàn tốt ra dựa vào tường phơi nắng. Lương Bảo Trân và Chu Vân đang làm sốt cà chua, hai người bận rộn cả buổi trời, cho vào chai truyền dịch cất đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây