“Chị dâu! Cố lên! Chị dâu! Cố lên!”
Hứa Thịnh Vĩ đã rất phấn khích, nhảy tại chỗ hai cái bắt đầu cổ vũ cho chị dâu, cậu chỉ mong có người có thể thắng được anh cả.
Những đứa trẻ khác cũng không chịu thua kém, ríu rít ầm ĩ. Lương Bảo Trân bị một đám trẻ đẩy lên đột nhiên có chút chột dạ, liệu những người này có quá phấn khích không?
Siết chặt tay, Lương Bảo Trân nghe Tiểu Vĩ hô một tiếng “Bắt đầu”, nắm tay Hứa Thịnh Kiệt dùng sức về bên trái. Cô dần dần tăng lực, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, không hề nương tay nhưng Hứa Thịnh Kiệt lại ổn. Cánh tay anh cứng như sắt giống như một cây cổ thụ trăm năm, gốc rễ vững chắc trầm ổn và mạnh mẽ, không thể lay chuyển được chút nào.
Hứa Thịnh Kiệt rất thoải mái, trước kia huấn luyện trong quân đội phải mang vác nặng, luyện thể lực tốt, sức cũng lớn. Nhìn Lương Bảo Trân nhăn mặt dùng sức, đôi mắt như trăng khuyết, má như nhuộm sắc mây trời, trán rịn chút mồ hôi vậy mà vẫn chưa bỏ cuộc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây