Lương Bảo Trân nhìn đứa cháu gái Mộng Mộng mà thấy xót xa, dù sao thì đứa trẻ vẫn là đáng thương nhất.
Năm nay Mộng Mộng sắp năm tuổi, biết rằng gia đình đã xảy ra chuyện lớn nhưng nó vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết tại sao bố lại không thấy đâu. Mẹ nói bố phải đi xa một chuyến, sau này sẽ về.
“Dì ba.” Mộng Mộng vòng hai tay ôm chặt lấy Lương Bảo Trân: “Bố cháu cũng đi thành phố rồi, cô cũng ở thành phố, vậy cháu cũng có thể đến thành phố không?”
Lương Bảo Trân vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa cháu gái: “Được chứ, cháu muốn đến lúc nào cũng được.”
“Tốt quá!” Trong cả nhà, chỉ có Mộng Mộng là cười vui vẻ nhất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây