“Cô nói tiếp đi! Cẩn thận tôi xé rách miệng cô!” Phương Nguyệt Hà bị người ta chọc vào chỗ đau, đây là vết nhơ mãi mãi của gia đình họ. Nhà họ vẫn luôn là thành phần tích cực, gốc đỏ. Bây giờ phạm sai lầm, bị loa phát thanh thông báo phê bình, ngay cả người con trai cả làm cán bộ ở xã cũng bị ảnh hưởng.
Thật là mất mặt chết đi được!
“Ai dám xé miệng con gái tôi?” Cánh cửa nhà họ Lương bị đẩy mạnh ra, Tống Xuân Hoa mắt đỏ ngầu từ trong nhà đi ra, mắng Phương Nguyệt Hà một trận: “Bà đến trước cửa nhà tôi để làm loạn cái gì? Lần trước nhà bà mặt dày mày dạn đến nhà mẹ chồng Bảo Trân ăn rồi lấy, mặt dày không chịu đi, còn đòi ngủ nhờ nhà người ta, bà còn mặt mũi à? Tôi sống cả đời chưa từng thấy người như các người!
Không biết xấu hổ, thật là đáng xấu hổ!”
Tống Xuân Hoa hùng hổ, giọng nói lớn và nhanh, một tràng lời nói như súng máy bắn liên thanh vào Phương Nguyệt Hà khiến bà ta đỏ mặt tía tai.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây