“Có nên đi tìm đội trưởng mượn điện thoại không? Nhưng bây giờ là nửa đêm, bên nhà máy cũng không tiện...”
“Có lẽ anh ấy có thể đoán được là mình ở lại nhà?”
Hai tay ôm mặt, Lương Bảo Trân hối hận không thôi, thật không nên quên mất chuyện này!
Mặc dù bây giờ là đầu xuân nhưng ban đêm vẫn lạnh, sân vắng lặng không một tiếng động, tối đen như mực. Lương Bảo Trân ngồi bên giường cúi đầu, chuyện này khiến cô mất hết cả buồn ngủ.
Cộc cộc cộc
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây