“Yên tâm, chúng ta đi đường tắt, không có ai đâu.”
Lương Bảo Quân vác túi hành lý dẫn Từ Thư Bình đi theo đường núi, quả nhiên cả đường không gặp ai, hai người một trước một sau im lặng đi về phía trước.
“Sao cô lại nghĩ sau này tôi không thể trở thành người thành phố?” Lương Bảo Quân hiếm khi nghiêm túc như vậy, anh biết gia đình Từ Thư Bình coi thường người ở nông thôn, cho rằng gả bảo bối cho người chỉ biết cày ruộng sẽ chỉ khổ sở.
“Sao thế? Anh muốn lấy vợ thành phố à?” Từ Thư Bình nghe vậy thì lập tức cười đáp lại, cô biết em gái Lương Bảo Quân đã lấy chồng thành phố nhưng nói xong lại thấy mình quá không ra gì, cố gắng kìm nén khóe miệng đang nhếch lên.
Lương Bảo Quân cũng bật cười, dừng bước, nhướng mày với cô: “Sao thế, người thành phố như cô lấy tôi à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây