“Đúng là phải mua chứ, người không về thì ít nhất cũng phải mua ít đồ.” Từ ngày gả đi, Trần Tư Minh chưa từng một lần đặt chân về thôn Đại Miện. Lúc mới cưới về nhà vợ cũng không thấy đâu, đến Tết cũng chẳng về, lần nào cũng chỉ có một mình Đổng Giai Yến về nhà mẹ đẻ.
Câu nói của Tống Xuân Hoa như cứa vào lòng Đổng Giai Yến, bà Phúc Lai thấy vậy liền bênh vực nói thêm vào: “Phải đấy, con rể là công nhân bình thường còn đón nhà vợ lên thành phố ăn bữa cơm tất niên, cá thịt đầy đủ, vui vẻ náo nhiệt. Còn con rể làm chủ nhiệm thì đến mặt mũi cũng chẳng thấy đâu, đúng là khác nhau một trời một vực.”
Bên cạnh, dì Lý đang ngồi nhâm nhi hạt bí cũng thấy đúng. Dì thích xem náo nhiệt, cảm thấy chồng của Đổng Giai Yến đúng là không ra sao, liền nói: “Giai Yến à, dì khuyên cháu một câu, phải sáng mắt ra một chút. Người ta có để cháu trong lòng hay không thì khác nhau lắm đấy, hai đứa cưới nhau lâu như vậy rồi, chồng cháu một lần cũng chưa từng về thôn đấy!”
Nhìn ánh mắt xem kịch vui của mấy bà thím trong làng, Đổng Giai Yến cảm thấy uất ức trong lòng. Cô ta cũng muốn Trần Tư Minh về nhưng người này sống chết không chịu, chê đi xe buýt mệt, nhưng trước mặt người ngoài thì cô ý vẫn phải giữ thể diện: “Tư Minh nhà chúng tôi là chủ nhiệm, bận lắm, sao có thể rảnh rỗi như người khác được.”
Nói xong, cô ta quay người đi vào nhà, chỉ để lại tiếng đóng cửa rầm một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây