“Mày!”
“Tiểu Nhã, sao lại nói chuyện với khách như vậy?” Chu Vân mỉm cười, nhưng lại cố gắng kìm nén, có ghét cách hành xử của nhà này đến đâu cũng không muốn bọn họ sau khi về quê thêm mắm dặm muối bôi nhọ thanh danh nhà họ Hứa.
“Bà nội, bác cả bác gái đi xe đường xa đến đây cũng mệt rồi, ăn nhiều thịt quá khó chịu dễ ngán, để bác ấy ăn thêm rau đi.”
Nếu Tống Xuân Hoa mà ở đây, chắc chắn đã cầm chổi đuổi người rồi, nhưng ngại thân phận của nhà họ Hứa nên không thể làm vậy. Lương Bảo Trân là phận con cháu lại càng không tiện làm vậy.
“Được rồi, chúng tôi cũng ăn gần xong rồi.” Lương Chí Khánh không để ý đến mấy miếng thịt đó, chuyển sang nói chuyện chính: “Tiểu Kiệt à, lần này chúng tôi vào thành phố một là muốn đến thăm Bảo Trân, con bé gả vào thành phố chúng tôi phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm; hai là, đây là Bảo Cương anh họ của Bảo Trân, con trai thứ hai nhà tôi. Thằng bé rất siêng năng cũng nhanh nhẹn lắm, cậu xem có thể giúp nó xin được việc gì ở thành phố không.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây