“Phỏng vấn cả giám đốc á?” Vương Hân có chút ngưỡng mộ, giám đốc trong lòng cô ấy chính là người đứng đầu nhà máy dệt bông số một, là nhân vật tầm cỡ, ít nhiều cũng có chút sùng bái. “Chị Bảo Trân, chị thật giỏi. Em đến nhà máy từ đó đến giờ mới chỉ được nhìn thấy giám đốc từ xa một lần, vậy mà chị đã được phỏng vấn rồi.”
Lương Bảo Trân cũng muốn nhân cơ hội này nghe thêm về chuyện hồi trẻ của nhà họ Trần từ miệng Mạnh Bình: “Sau này kiểu gì chẳng có dịp, sang năm nhà máy tổ chức hội thao, em đăng ký tham gia một môn rồi cố gắng lấy giải, biết đâu lại được chính tay giám đốc trao giải cho.”
“Nhưng mà em không biết, em kém thể thao lắm.”
Nghe Lương Bảo Trân nhắc đến giám đốc Trần Dũng, Mạnh Bình không khỏi thốt lên con người ta thay đổi thật. Cô còn lớn hơn Trần Dũng, vào nhà máy dệt sớm hơn nên dĩ nhiên từng chứng kiến dáng vẻ thời trẻ của vị giám đốc uy nghiêm mà không kém phần hòa ái bây giờ: “Lúc mới vào nhà máy, Trần Dũng không được oai phong như bây giờ đâu, khi đó anh ta là một kẻ nóng tính đấy. Chuyện gì cũng thích xông xáo còn bị nhà máy phê bình nữa, nhưng anh ta có chí tiến thủ lại chịu khó, khi đó chủ nhiệm phân xưởng rất thích anh ta.”
Nhắc đến chuyện cũ, Mạnh Bình lại nhớ ra một chuyện, bèn ghé sát tai Lương Bảo Trân nói nhỏ: “Trước đây anh ta từng theo đuổi mẹ chồng em đấy, nhưng mẹ chồng em chọn bố chồng em, không đến với anh ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây