“Để bà xem nào.” Dù lớn tuổi nhưng Chu Vân vẫn rất hứng thú với những thứ đồ xinh xắn này, bà liền ngó đầu nhìn, ôi chao, chiếc kẹp tóc bằng thép có gắn hai quả cherry đỏ mọng thật nhỏ nhắn đáng yêu: “Tiểu Nhã chắc chắn sẽ thích! Con sang gọi con bé về ăn cơm đi, bánh sủi cảo sắp chín rồi.”
“Vâng ạ.” Lương Bảo Trân đặt đồ đạc xuống, rót một cốc nước uống rồi mới ra khỏi nhà.
Nhà Trần quả phụ ở dãy nhà ngang, Lương Bảo Trân vừa bước ra khỏi cửa, thấy cửa nhà cô ấy không đóng, liền đứng bên ngoài gọi to một tiếng nhưng không bước vào trong. Trần Ngọc Liên vốn dĩ không thân thiết gì với mọi người trong xóm, không thể nói là tốt hay xấu, chỉ là chưa bao giờ thật lòng.
“Chị dâu ơi, em đây ạ…” Giọng Hứa Thịnh Nhã từ trong nhà vọng ra: “Chờ em một lát, bọn em chơi trò thắt dây chưa xong ạ.”
Mấy đứa trẻ con tụ tập trong nhà, hai cô con gái của Trần Ngọc Liên, đứa lớn là Tống Tâm Hà năm nay tám tuổi, đứa nhỏ là Tống Tâm Miêu năm nay năm tuổi. Lương Bảo Trân đã từng gặp qua hai đứa nhỏ, đều giống Trần Ngọc Liên, lanh lợi đáng yêu như búp bê trong tranh tết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây