“Anh Chu, em ăn cơm rồi.” Lương Bảo Trân nhìn trời đã tối. Chắc đã hơn chín giờ rồi, bốn phía im ắng. “Anh đi ra ngoài muộn thế à?”
“Ừ, có chút chuyện, tôi đi trước.” Chu Quốc Bình vội vàng bước đi, biến mất trong màn đêm.
Lương Bảo Trân vừa đi được hai bước đã gặp Lưu Niệm Hoa đang vội vã đi ra ngoài, cô và Lưu Niệm Hoa rất quen thuộc: “Chị Hoa, muộn thế này chị định đi đâu?”
Trong đêm tối, Lưu Niệm Hoa vẻ mặt nghiêm túc, tựa như sắp làm chuyện gì lớn lao.
Lưu Niệm Hoa vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn Lương Bảo Trân còn chưa nghĩ tới nên nói như thế nào, giả vờ thoải mái nói: “Chị có chút việc phải đi ra ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây