“Này, Bảo Trân, em đừng thấy anh là tránh như tránh tà thế. Lúc trước là anh có lỗi với em nhưng thật sự không thể trách anh được, đều là Đổng Giai Yến quyến rũ anh!” Trần Tư Minh nhanh nhảu nói, hết sức muốn phủi sạch quan hệ: “Anh cưới cô ta cũng là bất đắc dĩ, từ đầu đến cuối, người anh muốn cưới chỉ có mình em.”
“Hừ.” Lương Bảo Trân ngẩng cằm nhìn người đàn ông giả tạo này: “Anh đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu Đổng Giai Yến, ruồi không bâu vào trứng không, huống hồ anh chỉ có một chuyện này thôi sao?”
Trong sách cũng có viết, anh ta còn dây dưa không rõ với những người phụ nữ khác.
Chỉ là bây giờ xảy ra chuyện, anh ta chỉ biết phủi sạch trách nhiệm của mình.
“Tóm lại, chuyện quá khứ chúng ta không nói nữa, những ân oán đó nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ anh chỉ muốn xin lỗi em, anh có lỗi với...” Trần Tư Minh thấy Lương Bảo Trân bây giờ rất ghét mình, cũng không dám nói thêm lời nào kích thích cô. Muốn nối lại tình xưa với cô cũng chỉ có thể nhịn trước, việc cấp bách bây giờ là phải khiến Lương Bảo Trân có cái nhìn tốt hơn về mình: “Hôm qua không phải là sinh nhật em sao, anh mua cho em một chiếc khăn lụa, hy vọng em nhận lấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây