“Xem biểu hiện của em, nếu em thi tốt thì chúng ta sẽ ăn mỗi tháng.” Lương Bảo Trân nghe Hứa Thịnh Kiệt nói Tiểu Vĩ học hành bình thường, kém Tiểu Nhã nhiều, không thể không cho cậu ta một chút động lực.
“Vậy thì không ăn được rồi.” Hứa Thịnh Vĩ thở dài nặng nề, trong nháy mắt cảm thấy đây chính là bữa thịt kho tàu cuối cùng nhưng cậu ta vẫn còn hy vọng: “Nếu Tiểu Nhã thi được một trăm điểm, cũng phải thưởng cho em ấy chứ?”
Chu Vân nghe thấy tiếng tính toán của cháu trai, không khỏi cười: “Cháu muốn em gái cháu được thưởng à? Cháu là muốn mình được ăn thịt chứ.”
“He he…” Hứa Thịnh Vĩ cười toe toét với bà, trên răng còn dính nước sốt, đầy miệng toàn là dầu.
Một bữa cơm ăn xong cả nhà đều thỏa mãn, Lương Bảo Trân trước đó đã bưng một bát sang nhà họ Ngụy. Nửa bát nước sốt thêm vài miếng thịt và một đống khoai tây trông rất thơm ngon, nhà họ Ngụy từ khi cháu trai được vợ chồng Hứa Thịnh Kiệt cứu thì đi lại rất thân thiết, đã cho không ít đồ. Lần này Lương Bảo Trân nghĩ đến việc nhà mình ăn thịt, cũng bưng sang một bát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây