Từ ngõ Nguyệt Nha đến nhà máy bông không xa lắm nhưng hôm nay Lương Bảo Trân và Hứa Thịnh Kiệt vẫn đạp xe đi làm.
Gia nhập đội quân xe đạp, Lương Bảo Trân ngồi ở ghế sau ôm eo Hứa Thịnh Kiệt. Đạp xe nhà mình đi làm cảm giác thật khác biệt, thậm chí còn có thời gian ngắm nhìn đội quân công nhân mặc đồ xanh lam đạp xe và đi bộ bên cạnh.
Điều đáng tiếc duy nhất là Lương Bảo Trân không thể tự đạp. Nguyên nhân không có gì khác, Hứa Thịnh Kiệt cao to, quá nặng. Chiều cao gần một mét chín, thân hình rắn chắc do luyện tập trong quân đội, đối với một người mới tập đi xe đạp như cô thì quả thực hơi khó khăn.
“Lần sau em chở Tiểu Vĩ và Tiểu Nhã nhé.” Lương Bảo Trân ôm eo Hứa Thịnh Kiệt, dường như qua lớp vải mỏng của bộ đồ công nhân cô có thể sờ thấy từng múi cơ bụng: “Anh, em thực sự không chở nổi.”
Tiếng cười trầm trầm vang lên, Hứa Thịnh Kiệt thậm chí còn có chút tiếc nuối: “Vậy em tập thêm đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây