Vòng cuối cùng, Lương Bảo Trân đạp từ đầu ngõ đến cổng nhà máy bông, lại hối hả đạp về. Phải nói là cùng một đoạn đường, đi bộ và đi xe đạp cảm giác hoàn toàn khác nhau, dường như gió cũng thổi dễ chịu hơn.
Đạp về đầu ngõ cô cố tình nghịch ngợm, thẳng tiến về phía Hứa Thịnh Kiệt, muốn xem dáng vẻ luống cuống tay chân của người đàn ông này nhưng thấy sắp đâm vào rồi anh vẫn không nhúc nhích, dọa Lương Bảo Trân vội vàng phanh xe.
Tay chân luống cuống, phanh xe không vững, thấy người và xe sắp ngã xuống.
“Xe của em!”
“Trân Trân!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây