Tiếng dạy dỗ trẻ con, tiếng an ủi trẻ con trong đại tạp viện dần lắng xuống, những người lo lắng sợ hãi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Hứa Thịnh Kiệt và Lương Bảo Trân chốt cửa cổng, cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Lương Bảo Trân trải qua một lần như vậy chỉ cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn cởi áo khoác rồi nằm lên giường.
“Hôm nay sao em biết được bọn trẻ trong viện sẽ xuống sông? Còn xảy ra chuyện nữa?”
Phía sau giọng nói của Hứa Thịnh Kiệt vang lên, Lương Bảo Trân đang cởi cúc áo thì khựng lại, từ từ quay đầu nhìn sang.
Hứa Thịnh Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây